Bạch Diệu hung hãn nói: "Câm miệng, ngươi hãy động não đi có được
hay không, Vân tiểu thư có lý do gì hại vương gia chúng ta, nàng và vương
gia không có bất kỳ mâu thuẫn lợi ích gì cả, hơn nữa bây giờ nàng còn
mang thân phận Ly thân vương phi, chẳng lẽ nàng muốn chịu trách nhiệm
tội danh mưu sát phu quân là không thể."
Hết thảy đều là Hắc Diệu suy nghĩ nhiều.
Hắc Diệu còn muốn nói, Bạch Diệu lại trợn mắt cảnh cáo nhìn hắn
một cái.
Hắc Diệu không dám nói tiếp nữa, bởi vì cho tới nay, Bạch Diệu mới
là thủ hạ đắc lực nhất bên cạnh Tiêu Cửu Uyên, còn hắn làm việc quá xúc
động, cho nên chủ tử đã sớm hạ lệnh, hắn sau này làm bất cứ chuyện gì,
nhất định xin phép Bạch Diệu.
Nếu Bạch Diệu đã nói như vậy, Hắc Diệu không tốt nói cái gì nữa, bất
quá một đôi mắt, vẫn như cũ chăm chú nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ nhìn Hắc Diệu một chút, lại nhìn Bạch Diệu, Bạch Diệu
cũng đã nói như vậy, huống chi hôm nay Tiêu Cửu Uyên giúp đỡ nàng
không ít.
Vân Thiên Vũ suy nghĩ thật nhanh đem đan dược đút vào miệng Tiêu
Cửu Uyên, đợi đến khi đút xong đan dược cho Tiêu Cửu Uyên, Vân Thiên
Vũ dặn dò Bạch Diệu: "Lập tức đưa vương gia về vương phủ đi, nói cho
hắn biết, sau này không được hành động thiếu suy nghĩ sử dụng linh lực
cùng người khác liều mạng, hắn làm như vậy càng khiến cho cơ thể hắn
nhanh chóng suy kiệt.""Chúng ta biết."
Bạch Diệu đáp ứng, nói với Hắc Diệu: "Ngươi dẫn người hộ tống
vương gia trở về."