Tiểu Linh Đang đem đồ đã nói ra, mở ra rồi ào ào trút xuống.
Vân Thiên Vũ thong thả đi ra cầm lấy khăn lụa.
Liễu thị nằm co quắp trên mặt đất đột nhiên rất mạnh mẽ, xoay mình
xông lại, va chạm vào Vân Thiên Vũ, không để cho Vân Thiên Vũ nhìn vật
kia.
Vân Lôi thấy chuyện như vậy sao lại không hiểu, hắn bước nhanh đi
xuống, một cước đá văng Liễu thị, sau đó khom lưng nhặt khăn lụa trên đất.
Nhìn thật kỹ, sau đó sắc mặt Vân Lôi thay đổi.
Bên cạnh hắn Vân Thiên Vũ mặt không giải thích được nói: "Dung
Hành, người kia là ai a?"
Nàng ngừng một chút lại nói: "Tử Diễm, đây lại là người nào a."
Sắc mặt Vân Lôi trắng bệch giống như trang giấy, lùi mấy bước sau đó
mới đứng vững, sau đó hắn xoay người ngẩng đầu nhìn về Vân Thiên Vũ
và Vân Thiên Tuyết trong phòng khách, giống như một con sói bị thương
phẫn nộ gầm thét lên: "Không muốn chết toàn bộ cút cho ta, nếu như có
người đem chuyện đêm nay nói ra, ta tất nhiên sẽ không bỏ qua cho người
đó."
Vân Thiên Vũ bĩu môi, gương mặt không thèm để ý, nàng sợ hắn mới
là lạ chứ, bất quá chuyện làm được bước này, nàng không cần thiết ở đây
nữa.
Lấy nàng đối với Vân Lôi hiểu rõ, hắn sẽ không bỏ qua cho Liễu thị.
Người này xưa nay lòng dạ nhỏ nhen, có cừu oán tất báo, ăn không
được thua thiệt, hiện tại Liễu thị khiến cho hắn ta chịu nhục nhã như vậy,
hắn sẽ không bỏ qua cho Liễu thị.