Vân Thiên Vũ dẫn người xoay người đi ra ngoài, sau lưng Vân Thiên
Tuyết thấy sắc mặt Vân Lôi thực sự muốn giết người, chỉ sợ Liễu thị bị hắn
ta giận dữ đánh chết, không nhịn được lên tiếng cầu khẩn: "Phụ thân, ngươi
không..."
Đáng tiếc lời của nàng ta không có nói xong, Vân Lôi giống như một
đầu sư tử hung tàn cuồng bạo rống lên: "Cút."
Vân Thiên Tuyết bị dọa, vội vàng mang theo nha hoàn chạy đi.
Sau lưng phòng khách, cửa phòng ầm một tiếng đóng lại.
Vân Thiên Tuyết quay đầu nhìn cánh của đóng chặt kia, nước mắt ào
ào chảy xuống, nhìn dáng vẻ phụ thân vừa rồi, rõ ràng là muốn giết mẫu
thân.
Làm sao bây giờ? Làm sao bây giờ? Nàng phải như thế nào cứu được
mẫu thân đây.
Mặc dù mẫu thân việc làm gì, nàng không ủng hộ, nhưng là nàng rất
thương mẫu thân a, nàng nhất định phải nghĩ biện pháp cứu mẫu thân.
Vân Thiên Tuyết đang nóng nảy không ngừng nghĩ biện pháp, bên tai
bỗng nhiên truyền tới thanh âm lạnh lẽo sắc bén: "Mẹ ngươi sẽ chết, người
kế tiếp sẽ là ngươi."
Vân Thiên Tuyết bị dọa đến mặt mũi trắng bệch, thân thể cấp tốc lui
về phía sau, sau đó thật nhanh quay đầu nhìn sang, liền khuôn mặt Vân
Thiên Vũ sau khăn che, vết sẹo trên mặt, dưới màn đêm, phảng phất lộ ra
mặt quỷ.
Nhất là nữ nhân này nhe răng nhếch miệng nhìn nàng ta, so quỷ còn
dọa người hơn.