"Vũ nhi, con có thể tha thứ cho phụ thân sao? Từ nay về sau cha con
chúng ta hòa thuận, ân oán lúc trước xóa bỏ tiêu tan như thế nào, phụ thân
sau này sẽ bảo vệ con, sẽ chiếu cố con."
Vân Lôi dáng vẻ vừa buồn vừa đau lòng, mười phần như rất giống một
từ phụ hiền lành.
Đáng tiếc Vân Thiên Vũ không chịu được dáng vẻ này của hắn, gọn
gàng dứt khoát nói: "Hậu gia, ngươi có lời nói thẳng, không cần quanh co
lòng vòng, ngươi không mệt, ta nhìn cũng mệt mỏi."
Vân Thiên Vũ nghĩ đến mình còn phải đi cứu Tiểu Báo Tử, cho nên
lười phải cùng vị gia này ở chỗ đây dây dưa, gọn gàng dứt khoát nói.
Vân Lôi ngây ngẩn cả người, quên đi khóc, ngước mắt nhìn về Vân
Thiên Vũ, thấy trên mặt nàng một chút cảm động cũng không có, có chẳng
qua là không nhịn được, còn có khinh thị.
Trong lòng Vân Lôi hỏa khí ầm một tiếng xông lên, đứng lên nhìn
chằm chằm Vân Thiên Vũ: "Vân Thiên Vũ, làm phụ thân, ta đã ăn nói khép
nép hướng ngươi chịu nhận lỗi, ngươi còn muốn thế nào?"
"Hậu gia không cần giả bộ."
Vân Thiên Vũ tức giận hừ lạnh.
Vân Lôi ngẩn ra, giận dữ nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ nói: "Vân
Thiên Vũ, ta hỏi ngươi, ngươi có phải hay không cấu kết ngoại nhân giết
Vân Hách."
Vân Thiên Vũ mở miệng cười lạnh: "Hậu gia, nói chuyện phải có bằng
chứng, không nên một mực vu oan, nếu như Hậu gia có chứng cớ, đại có
thể đi quan phủ cáo trạng ta."