Trong phòng khách chỉ còn lại Tiêu Dạ Thần và Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ nhìn Tiêu Dạ Thần, đôi mắt hơi trầm xuống, chậm rãi
nói: “Tiêu Dạ Thần, sau này ta là người thân của ngươi rồi.”
Tất nhiên Tiêu Dạ Thần hiểu ý trong lời nói của Vân Thiên Vũ, gã
không thể có bất kỳ ý muốn quá phận nào, thân phận của nàng là cô cô của
gã.
“Vũ Mao, đây là lần cuối ta gọi muội là Vũ Mao, sau này muội là
người thân của ta, là tiểu cô cô của ta.”
Trong lòng Tiêu Dạ Thần đau đớn, nhưng nhanh chóng đè nén xuống,
đã có một cảm giác khác ập vào trái tim gã.
Một loại cảm giác ấm áp của người thân ập tới.
Gã cười nhìn về phía Vân Thiên Vũ: “Tiểu cô cô, cảm giác này thật sự
rất kỳ diệu, rõ ràng người nên là bằng hữu của ta, cuối cùng người lại thành
tiểu cô cô của ta, nhưng cảm giác này không tệ, thật sự rất tốt.”
Tiêu Dạ Thần rất hài lòng với cách xưng hô này.
Ngược lại Vân Thiên Vũ có hơi không quen, tiểu cô cô, thật lạ lẫm.
Nhưng dựa theo bối phận thì Tiêu Dạ Thần không gọi sai.
“Sau này ngươi và nghĩa phụ chính là người thân của ta, vĩnh viễn sẽ
không thay đổi.”
Vân Thiên Vũ kiên định nói, lập tức trong lòng Tiêu Dạ Thần ấm áp,
ra sức gật đầu: “Đúng vậy, mặc dù chúng ta không có huyết thống, nhưng
nhất chúng ta sẽ là người thân nhất.”