Về chuyện binh phù, nàng căn bản không biết đó là binh phù, nếu như
biết thì nàng đã không lấy binh phù của hắn.
Vân Thiên Vũ thở dài thườn thượt.
Thật ra đêm nay ban đầu nàng muốn trực tiếp đi tìm Tiêu Cửu Uyên
nói cho hắn biết người hắn muốn tìm chính là nàng, nhưng nàng sợ nếu nói
ra hắn ta sẽ giận cá chém thớt, làm cả mấy đứa trẻ bị thương nên nàng đành
đi cứu người trước, đợi khi cứu được người rồi mới đi gặp Tiêu Cửu Uyên
nói rõ ràng mọi chuyện, nếu hắn có tức giận thì trút giận lên nàng là được.
Vân Thiên Vũ gật đầu thật mạnh: “Được, cứu người đi.”
Trong đêm tối có mấy bóng người chạy thẳng về phía cổng thành.
Bọn họ vừa hành động, quả nhiên trong bóng tối cũng có người hành
động, lao thẳng về mấy người đang chạy tới.
Gần như trong chớp mắt hai bên đã bắt đầu đánh nhau.
Có một nữ nhân khoác chiếc áo choàng tím, giả làm Vân Thiên Vũ
chạy thẳng về phía cổng thành.
Nhưng khi nàng đến gần người đang bị treo trên cổng thành thì người
đó đột nhiên bay lên trời, ánh đao trong tay lóe lên, lao thẳng vào nữ nhân
mặc áo tím, trong chớp mắt hai người đã đánh nhau.
Từ trong bóng tối, hai người Phượng Vô Nhai và Vân Thiên Vũ vừa
nhìn còn không hiểu gì sao, người bị treo trên thành căn bản không phải là
Tiểu Báo Tử mà là giả.
Trong giây phút này hai người đột nhiên hiểu ra một chuyện.
Chỉ sợ Tiêu Cửu Uyên đã biết Vân Thiên Vũ chính là nữ nhân áo tím,
cho nên hắn cố ý nói ra câu nói đó trước mặt bọn họ là để bọn họ đi cứu