người trước, sau đó mượn việc này để tra rõ ràng xem Vân Thiên Vũ có
phải là nữ nhân áo tím kia không.
Phượng Vô Nhai quay đầu nhìn về phía Vân Thiên Vũ, chậm rãi nói:
“Xem ra hắn đã biết mặt tốt của ngươi rồi, cũng biết tất cả mọi chuyện của
ngươi, như thế hơi phiền phức.”
Nếu như Vân Thiên Vũ nói cho Tiêu Cửu Uyên trước, nói không
chừng cơn thịnh nộ của hắn có thể giảm đi, bây giờ là do chính hắn phát
hiện những việc này.
Chỉ nghĩ cũng có thể biết cơn thịnh nộ của hắn lớn đến mức nào.
Sắc mặt Vân Thiên Vũ hơi bối rối, con ngươi tối đi nhưng trong lòng
lại thật sự thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy được giải phóng hoàn toàn.
Hắn biết cũng tốt, cùng lắm thì nổi giận, trừng phạt nàng, sau này
nàng cũng không cần phải giấu che nữa, nàng quá mệt mỏi rồi.
“Đi, ta đến phủ Ly thân vương tìm hắn, ngươi âm thầm dẫn người đột
nhập vào phủ Ly thân vương, tra thử xem bọn Tiểu Báo Tử đang ở đâu,
không nên tùy tiện động thủ cứu người, nếu Tiêu Cửu Uyên thả bọn Tiểu
Báo Tử, ngươi không cần xuất hiện, nếu bởi vì ta mà hắn thật sự giận cá
chém thớt, trút giận lên bọn Tiểu Báo Tử thì ngươi nhất định phải cứu bọn
chúng."
Phượng Vô Nhai gật đầu, không thèm quan tâm đến thủ hạ ở phía sau,
dẫn vài người rồi cùng đám Vân Thiên Vũ quay người đi thẳng đến phủ Ly
thân vương.