Vân Thiên Vũ đưa tay đặt lên vai Tiêu Lăng Phong, nói sang chuyện
khác: “Nghĩa phụ, hai món ăn lần trước con dạy người, người luyện tập thế
nào rồi?”
Vừa nói đến vấn đề Tiêu Lăng Phong hứng thú, lão liền vui vẻ mà
quên mất chuyện xử lý Tiêu Cửu Uyên.
“Ta làm rất ngon rồi, hay là ta lập tức vào bếp chuẩn bị cho con, con
xem thử ta làm có đúng tiêu chuẩn chưa.”
Tiêu Lăng Phong nói xong thì quay người chạy ra ngoài, Vân Thiên
Vũ ở phía sau tính mở miệng nói để mai rồi xem.
Tiếc là Tiêu Lăng Vũ đã chạy xa rồi.
Vân Thiên Vũ không khỏi lắc đầu, nghĩa phụ thật sự như trẻ con vậy,
nói là làm ngay.
Nhưng như vậy cũng tốt, hy vọng người mãi vui vẻ như vậy.
Vân Thiên Vũ nghĩ ngợi rồi quay người đi về phía nơi mình ở, nàng
vừa đến trước cửa thì nghe thấy có người kích động kêu gào lên.
“Vân tỷ tỷ về rồi, Vân tỷ tỷ về rồi.”
Tiểu Linh Đang nhào tới như người điên, ôm chầm lấy Vân Thiên Vũ,
giống như con cún âu yếm ôm cánh cánh tay Vân Thiên Vũ.
“Vân tỷ tỷ, cuối cùng tỷ cũng về rồi, người ta nhớ tỷ muốn chết luôn
đó.”
“Nhớ bao nhiêu?” Vân Thiên Vũ cố ý trêu nàng.
Tiểu Linh Đang ngẩng đầu rất nghiêm túc nói: “Người ta nhớ đến mức
không nuốt nổi cơm nữa.”