Tiểu Linh Đang vừa dứt lời, phía sau truyền tới tiếng cười, sau đó
vạch trần Tiểu Linh Đang: “Vậy xin hỏi bữa tối ai ăn năm cái chân gà lớn
vậy ta.”
Họa Mi vừa nói vừa đi tới, vừa nhìn thấy Vân Thiên Vũ, mắt ngấn lệ.
Thời gia tiểu thư rời kinh thành mặc dù không lâu nhưng nàng ta lại
cảm thấy rất lâu rất lâu.
“Tiểu thư, người về rồi.”
Vân Thiên Vũ nhìn họa mi, mỉm cười gật đầu: “Ừ, về rồi, các muội
đều khỏe chứ?”
“Rất khỏe, chúng muội đều rất khỏe.”
Họa Mi cười nói, sau đó xông tới ôm lấy Vân Thiên Vũ: “Tiểu thư,
muội lo lắng chết mất, sợ người sẽ xảy ra chuyện, bây giờ nhìn thấy tiểu
thư bình an vô sự thật sự là quá tốt rồi.”
Vân Thiên Vũ vỗ vỗ lưng Họa Mi: “Ta không sao nên muội không cần
lo lắng.”
“Dạ, bây giờ muội yên tâm rồi.”
Họa Mi thở phào nhẹ nhõm, trước đó nàng ta thực sự vô cùng lo lắng,
lo lên lo xuống, sợ tiểu thư xảy ra chuyện, cứ trằn trọc suy nghĩ mãi.
Vân Thiên Vũ và Họa Mi nói chuyện, Tiểu Linh Đang đứng một bên
bất mãn kháng nghị: “Vân tỷ tỷ, người ta thật sự nhớ tỷ nhớ đến không ăn
cơm nổi, trước đây lúc có tỷ, người ta đều ăn mười cái chân gà nhưng từ
khi tỷ đi rồi, muội chỉ ăn năm cái rồi còn không cảm nhận được mùi thơm
của chân gà nữa.”