THÚ PHI THIÊN HẠ: THẦN Y ĐẠI TIỂU THƯ - Trang 1710

Phượng Vô Nhai lắc đầu: “Không có, chỉ là đang nghĩ đến lời muội

nói lúc trước, cảm thấy sao nghe hay như vậy.”

Vân Thiên Vũ vừa nghe liền nghĩ tới lời mình nói thích Phượng Vô

Nhai với Tiêu Cửu Uyên lúc nãy... lập tức thay đổi sắc mặt, nhìn Phượng
Vô Nhai nói: “Phượng Vô Nhai, ngươi không nên tưởng thật, ta chỉ là tiện
miệng nói ra gây khó dễ cho Tiêu Cửu Uyên.”

Phượng Vô Nhai nghe Vân Thiên Vũ nói xong, trên khuôn mặt hiện

đầy vẻ đau lòng, giơ tay lên che lồng ngực mình, đau lòng nhìn Vân Thiên
Vũ nói:

“Vũ Mao, muội không thể để ta vui sướng một chút sao? Nhanh chóng

găm dao vào, sao muội nhẫn tâm như vậy.”

Vân Thiên Vũ nhìn Phượng Vô Nhai ra vẻ giả vờ, hoàn toàn không

giống như vẻ mặt của y, trong lòng thẩm thở phào một hơi.

Trên thực tế nàng không biết, Phượng Vô Nhai nghe nàng nói xong,

trong nháy mắt trái tim như bị kim đâm nhói một cái.

Chỉ là con người hắn xưa nay luôn thích dùng vẻ mặt để che đậy suy

nghĩ thật của mình, khiến người ta khó phân thật giả.

Cho nên căn bản là Vân Thiên Vũ không chú ý tới hắn không bình

thường.

Nhưng Phượng Vô Nhai nhanh chóng trở lại bình thường, lúc này Vân

Thiên Vũ và Tiêu Cửu Uyên xích mích, kế tiếp chính là cơ hội của hắn, hắn
nhất định phải nắm chắc cơ hội, không muốn giống như Tiêu Cửu Uyên, tự
chui đầu vào rọ.

Lúc này bên cạnh Vũ Mao không có người khác, hắn nhìn tới nhìn lui,

cơ hội của hắn là lớn nhất.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.