Chẳng lẽ thật sự chuyện kia đã khiến trái tim hắn có một sự thay đổi
lớn, cho nên hắn mới có thể biến thành như vậy sao?
Vân Thiên Vũ đang suy nghĩ, Tiêu Cửu Uyên đã bước những bước lớn
đến trước mặt nàng.
Một vài thanh niên tài tuấn ở phía sau hắn lập tức biết điều đi đến kéo
Tiêu Dạ Thần vào đại điện, để lại không gian cho Vân Thiên Vũ và Tiêu
Cửu Uyên.
Vân Thiên Vũ bởi vì cảnh trong mơ đêm qua, cho nên đối với Tiêu
Cửu Uyên cũng không lạnh nhạt như vậy nữa.
Điều này khiến Tiêu Cửu Uyên cảm thấy có chút thụ sủng nhược kinh.
Nha đầu này hôm nay tại sao lại tốt như vậy.
"Vân Thiên Vũ, hôm nay ngươi có gì đó hơi khác."
Vân Thiên Vũ nhếch miệng, thản nhiên nói: "Tâm trạng tốt."
Nàng nói xong liền đi vào điện, không có ý định để ý tới Tiêu Cửu
Uyên, Tiêu Cửu Uyên lại đi theo phía sau nàng.
Hắn vừa đi vừa nói: "Vân Thiên Vũ, hôm nay ngươi sẽ không muốn
hủy hôn nữa chứ, hôm nay là ngày chiêu đãi sứ thần của Đông Ly quốc,
nếu như ngươi nhắc lại chuyện hủy hôn, như vậy sẽ khiến người của Đông
Ly quốc chế giễu."
"Ta không sợ, ngươi sợ sao?" Vân Thiên Vũ tức giận đích ngẩng đầu
nhìn Tiêu Cửu Uyên ở bên cạnh.
Tiêu Cửu Uyên nhướn lông mày, ánh mắt lóe sáng, nghiêm nghị nói:
"Bổn vương sợ cái gì, bổn vương chỉ có lòng tốt nói cho ngươi biết, mặc dù
ngươi có hủy hôn mười lần, bổn vương cũng sẽ không đồng ý."