Vân Thiên Vũ nghĩ, nhìn phía Tiêu Dạ Thần nói: “Lần này Bắc Địch
quốc liên minh e chỉ là giả, mục đích thực sự của bọn họ là Tiêu Cửu
Uyên.”
“Cái gì?” Tiêu Dạ Thần nổi giận, lông mày nhướn cao: “Đám chết tiệt
khốn kiếp này lại có mục đích như vậy, hoàng thượng không có chuyện gì
lại cùng bọn họ liên minh gì đó, nên đuổi bọn họ về Bắc Địch đi.”
Tiêu Dạ Thần tức giận nói, lúc trước, thời điểm người Bắc Địch quốc
nói Vũ Mao quái dị, gã đã tức giận, muốn nổi điên.
Tiêu Dạ Thần nghĩ đến điều này, ngẩng đầu nhìn Vân Thiên Vũ.
Dưới ánh mặt trời, nữ tử hoa lệ tuyệt mỹ, khí thế nghiêm nghị, tựa như
nữ vương lãnh ngạo cao quý, nhưng bên trong sự lãnh ngạo của nàng lại
dung hợp linh tính chi khí, tạo thành phong cách độc đáo của nàng.
Tiêu Dạ Thần si ngốc nhìn nàng.
Diệp Gia ở một bên nhìn Tiêu Dạ Thần, trong lòng thậm chí có một sự
xúc động đau lòng cho Tiêu Dạ Thần.
Thật ra Tiêu Dạ Thần này thật sự rất được, đáng tiếc tác phong, khả
năng của gã đều không được.
Nếu không, trái lại gã lại thích hợp với Vũ Mao.
Nhưng nữ nhân mạnh mẽ cũng chỉ có nam nhân mạnh mẽ mới có thể
chịu đựng được.
Ba người mỗi người một tâm tư.
Vân Thiên Vũ đã xoay người đi đến trước Thanh Hoa cung, Tiêu Dạ
Thần tỉnh người, theo nàng đi ra ngoài.