"Linh Nghi quận chúa, bệnh của vương gia nhà chúng tôi có cách chữa
khỏi không? Hi vọng người có thể chữa khỏi cho ngài ấy, bởi vì chuyện
này nếu như để những kẻ xấu biết được, vương gia chắc chắn sẽ gặp
chuyện không may."
Vân Thiên Vũ không nói gì, mà chỉ tập trung nghe động tĩnh bên trong
căn phòng, nhất thời không nghe thấy động tĩnh gì cả, nàng không khỏi
thấy kì lạ.
"Sao lại chẳng có động tĩnh gì thế?"
Sắc mặt Bạch Diệu thay đổi, gã nhanh chóng lao tới mở cửa phòng
xông vào trong.
Vân Thiên Vũ cũng chạy vào trong, căn phòng không những nhỏ mà
cửa sổ cũng bị tấm màn đen che lại, tất cả tạo nên một không gian khép kín.
Bạch Diệu vừa vào liền thắp một ngọn đèn dầu bên trong căn phòng
lên.
Vân Thiên Vũ lập tức nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên đang co rúm lại trong
một góc phòng, Tiêu Cửu Uyên đã bị hôn mê hoàn toàn.
Trên mặt hắn toàn là mồ hôi lạnh, khuôn mặt trắng bệch, không có
chút huyết sắc, nhìn rất không ổn.
Vân Thiên Vũ vội vàng tiến tới bắt mạch cho hắn, phát hiện tim hắn
đập rất nhanh, mạch đập rất loạn, đồng thời toàn thân hắn vẫn đang run rẩy,
Vân Thiên Vũ nhanh chóng rút ngân châm ra, cắm vào huyệt vị trên người
Tiêu Cửu Uyên, tiến hành cấp cứu.
Rất nhanh sau đó Tiêu Cửu Uyên đã bình phục trở lại, từ từ mở mắt
nhìn Vân Thiên Vũ.