Vân Thiên Vũ đi sau không nhịn được, mở miệng nhắc nhở: "Tiêu
Cửu Uyên, nếu như ngươi cảm thấy không chịu nổi nữa thì hãy lên tiếng,
bọn ta sẽ giúp ngươi mở cửa ra."
Tiêu Cửu Uyên nghoảnh đầu lại mỉm cười, cả người hắn đều toát ra sự
hào hoa phong nhã, hắn vẫn ngông cuồng, ngang ngược như cũ, nhưng
trong sự ngông cuồng, ngang ngược ấy có một chút gì đó khiến cho cả
người hắn trở nên ấm áp.
Hắn xoay người bước nhanh vào bên trong, sau đó đóng cửa lại.
Bên ngoài, Bạch Diệu và Vân Thiên Vũ đều không lên tiếng, im lặng
chờ.
Có điều sắc mặt Bạch Diệu càng lúc càng khó coi, nhìn Vân Thiên Vũ
nói: "Linh Nghi quận chúa, người nói xem căn bệnh mà vương gia mắc
phải rốt cuộc là thứ bệnh quái quỷ gì vậy, tại sao ở trong không gian khép
kín ngài ấy lại thấy khó thở, cả người run rẩy, sau đó bị hôn mê."
"Trên đời này thật sự có loại bệnh đó sao?"
Vân Thiên Vũ gật đầu.
"Có, đây là một loại bệnh về tinh thần, trước đây Tiêu Cửu Uyên bị rơi
xuống khe hẹp của vách núi, không gian đó quá chật hẹp, khiến cho hắn
khó thở, toàn thân run rẩy, thậm chí là bị hôn mê, cho nên hiện tại chỉ cần
hắn ở trong không gian khép kín, hắn sẽ có những triệu chứng như vậy,
thực ra nói cho cùng thì đây chính là một loại phản ứng chức năng, tính ra
cũng không phải là triệu chứng thật sự."
Bạch Diệu cũng không hiểu rõ lời Vân Thiên Vũ cho lắm, đặc biệt là
phản ứng chức năng gì gì đó.
Gã chỉ quan tâm một chuyện.