Sau khi nói xong Tiêu Cửu Uyên nhìn về phía Vân Thiên Vũ và
Phượng Vô Nhai: “Chúng ta chia nhau ra hành động.”
“Được.” Vân Thiên Vũ gật đầu.
Tiêu Cửu Uyên nhìn Phượng Vô Nhai: “Ngươi phụ trách bảo vệ Vũ
Mao, sau đó thừa lúc hỗn loạn chạy vào phủ thái tử, tìm những địa điểm
kia.”
Phượng Vô Nhai hừ một tiếng, nhưng cũng không phản đối.
Tiếp đó ba người chia nhau ra hành động.
Vân Thiên Vũ và Phượng Vô Nhai mang dược xuống hạ độc để khống
chế Đỗ Giang rồi đi thẳng đến phủ thái tử.
Mấy người vừa đến trước cửa phủ thái tử liền bắt đầu tức giận chửi
mắng ầm ĩ, Vân Thiên Vũ đưa tay phóng thẳng một luồng lam linh vào cửa
lớn phủ thái tử.
Một tiếng rầm vang lên, cửa lớn của phủ thái tử bị rớt xuống.
Đồng thời Vân Thiên Vũ chỉ thẳng vào phủ thái tử mắng to: “Thái tử,
ngươi là đồ không biết xấu hổ, lại dám sai người tung ra những lời đồn đại
xấu xa để bôi nhọ thanh danh của bổn quận chúa, ngươi thì là thái tử gì
chứ, chỉ là thứ rác rưởi. Ngươi cho rằng ngươi là kẹo hồ lô, người gặp
người yêu sao, còn nói ta dụ dỗ ngươi, ngươi có đáng để cho ta dụ dỗ
không?”
Ở bên ngoài phủ thái tử, hành động của Vân Thiên Vũ không những
làm kinh động đến người của phủ mà còn kinh động đến không ít dân
chúng.