Hoàng hậu bừng tỉnh, mãi mới mở miệng: “Tại sao lại tìm được hài tử
và hang rắn trong phủ thái tử? Rốt cuộc là tại sao?”
Sắc mặt Tưởng hoàng hậu vô cùng khó coi, thực sự không thể nghĩ ra,
nam nhi ôn thuận như ngọc sao có thể có sở thích kỳ lại như vậy, hay là
thực ra có người ngấm ngầm hãm hại nó.
Không được, bà ta phải đi tìm hoàng thượng, nói với hoàng thượng
rằng có người ngấm ngầm hãm hại Ngự Nhi.
Hoàng hậu vội vàng đứng dậy, đi tới thư phòng của hoàng thượng.
Đến khi hoàng hậu tới thư phòng mới biết Tiêu Cửu Uyên và hình bộ
thượng thư đang ở bên trong nói chuyện với hoàng thượng.
Hoàng thượng nổi giận lôi đình, hất đổ vài thứ đồ, sắc mặt khó coi tới
mức đáng sợ.
Thái tử Tiêu Thiên Ngự lại làm ra những chuyện như vậy, chẳng
những hủy hoại bản thân hắn mà còn hủy hoại cả hoàng thất.
Làm sao hoàng đế không tức giận cho được.
Hoàng đế đang tức giận, nghe thấy hoàng hậu tới, sắc mặt càng trở
nên tối sầm, tức giận quát: “Để hoàng hậu vào, trẫm muốn nghe xem nàng
ta muốn nói gì.”
Hoàng hậu được thái giám mời vào, vừa vào tới nơi đã khóc nức nở:
“Hoàng thượng, chuyện của Ngự Nhi cần điều tra rõ ràng, bổn cung tin
Ngự Nhi không làm những chuyện đó. Chắc chắn có người đang ngấm
ngầm hãm hại nó.”
Hoàng hậu nói xong ngẩng đầu nhìn Tiêu Cửu Uyên, như thế rõ ràng
là đang nghi ngờ Tiêu Cửu Uyên ngấm ngầm hãm hãi thái tử.