Vân Thiên Vũ nghĩ ngợi, xem ra thái tử Tiêu Thiên Ngự cũng có chút
năng lực đó.
Nàng đang nghĩ ngợi, bỗng một âm thanh vang lên ầm ầm, một linh
trận xuyên thấu màn đêm, đến thẳng tên có lam linh đỉnh phong.
Lam linh cường giả giơ tay che lại theo bản năng, lúc này, cũng là cơ
hội cho Vân Thiên Vũ.
Lam linh áp chế trên người nàng cũng phân tán, nàng cố gắng nhảy ra,
xoay người bay trên không.
Vừa lúc đó, vài bóng dáng giống như u linh màu đen bay tới, hơn nữa
người đứng đầu giống như tu la địa ngục đang khát máu, ngũ quan tấm mỹ
trong màn đêm, dường như ác liệt như quỷ satan vậy.
Nhưng khi hắn khẽ giơ tay nhảy xuống từ giữa không trung, đôi mày
đột nhiên trở nên dịu dàng, lời nói cất lên cũng làm say đắm lòng người:
“Vũ Mao, ngươi không sao chứ.”
Vân Thiên Vũ ngẩng đầu lên thấy người đến là Tiêu Thiên Vũ, trong
lòng cũng thở phào nhẹ nhõm.
May mắn quá, may nắm là Tiêu Cửu Uyên đến đúng lúc, lúc nãy nếu
không phải hắn dùng linh trận tập kích lam linh cường giả kia có lẽ nàng đã
trọng thương: “Đa tạ.”
Vân Thiên Vũ ngẩng đầu cảm tạ Tiêu Cửu Uyên. Tiêu Cửu Uyên cong
môi duyên dáng, ánh mắt giống như ngôi sao lạnh lẽo trong màn đêm: “Đa
tạ gì chứ, không cần đa tạ.”
Hắn ôm Vân Thiên Vũ bay lên cao. Hai người giống như rất phù hợp,
là một cặp trời sinh.