Nam nhân tuấn mỹ ngạo mạn, nữ tử trong trẻo lạnh lùng.
Rất nhiều người ngẩng đầu nhìn lên theo bản năng, ánh mắt ngây dại,
ngay cả những tên thích khách áo đen cũng nhìn tới ngây người.
Đang tiếc cảnh này lại khiến tim của một người đau nhói.
Phượng Vô Nhai cảm thấy trong lòng tràn ngập đau đớn, ngay cả mắt
cũng đau, y thật sự muốn ngửa mặt lên gào thét, ông trời tại sao ta và người
có hận thù gì, kiếp trước ta đã giết người sao, tại sao người lại cho Tiêu
Cửu Uyên cơ hội còn ta thì không.
Bên này Phượng Vô Nhai đang âm thầm oán trách ông trời, bên kia
Tiêu Cửu Uyên đang buông Vân Thiên Vũ ra, khẽ cười nói: “Sau này ngươi
không cần động thủ, để đó cho ta.”
Hắn nói xong, thân hình khẽ động, mặt cũng biến sắc.
Hắn đã biến thành sứ giả câu hồn trong nháy mắt, toàn thân là hơi thở
lạnh lùng khát máu, đôi mắt tràn đây tức giận, tay giơ lên, một cây trường
thương màu đen đã ở trong tay.
Cây trường thương này, Vân Thiên Vũ có chút ấn tượng, năm đó Tiêu
Cửu Uyên cứu nàng đã cầm trong tay cây trường thương này.
Cây trường thương này thực ra là một linh khí, hơn nữa là một linh khí
có uy lực cường đại nhất.
Vân Thiên Vũ nhanh chóng nhìn vòng Song Sư linh trên cổ tay mình,
có lẽ linh khí trong tay Tiêu Cửu Uyên cũng không hề thua kém vòng Song
Sư linh của nàng.
Dưới màn đêm, Tiêu Cửu Uyên khẽ di chuyển, giống như du long
đánh thẳng vào lam linh cường giả.