"Không sao, ngươi có chuyện gì."
Diệp Tử Yên nghe thấy Tiêu Cửu Uyên nói không sao, trong lòng thở
phào nhẹ nhõm một hơi, sau đó dán vào mặt đất nói.
"Tiêu Cửu Uyên, nếu ngươi muốn đi ra, ta có thể thả ngươi, nhưng
ngươi phải đồng ý với ta một chuyện."
Không đợi Tiêu Cửu Uyên nói chuyện, Diệp Tử Yên liền nói luôn:
"Ngươi giết Vân Thiên Vũ, giết nàng ta rồi, ta sẽ thả ngươi đi ra."
"Nếu ngươi không giết nàng ta, hai người các ngươi đều sẽ chết trong
mật đạo."
"Cơ quan này chính là cơ quan lợi hại nhất của Lăng Vân tông ta,
người bình thường căn bản không biết mở ra như thế nào."
Lời nói của Diệp Tử Yên khiến cho đôi mắt Tiêu Cửu Uyên trong mật
đạo lóe lên sát khí, hắn hung hăng ngẩng đầu nhìn lên phía trên thành động.
Nếu như không phải bởi vì người bị nhốt trong mật thất, hắn nhất định
không chút do dự bóp chết nữ nhân này.
Dám bảo hắn giết Vũ Mao, rõ ràng là muốn chết.
Trong mật thất, Vân Thiên Vũ nhìn Tiêu Cửu Uyên, trong lòng đã có
một niềm tin vô cùng kiên định.
Tiêu Cửu Uyên tuyệt đối sẽ không vì mạng sống của mình mà giết
chết nàng.
Nhưng nước càng ngày càng nhiều, đến lúc nước ngập cả mật đạo, hai
người bọn họ đều sẽ chết, chẳng thà để cho một người còn sống.