“Vốn dĩ ta muốn vương gia đi đỉnh thiên phong cứu Hoa Khấp Tuyết
đấy.”
Vẫn Thiên Vũ vừa nói xong, Mộc Thanh Nhiêu chờ mong nhìn Tiêu
Cửu Uyên.
Vị Ly thân vương này có năng lực rất lớn, nếu hắn chịu ra tay khẳng
định con trai bà ta sẽ được cứu.
Đáng tiếc Tiêu Cửu Uyên dường như không nhìn thấy ánh mắt của
Mộc Thanh Nhiêu, vẻ mặt tuấn mỹ của hắn hiện lên một tia ảm đạm, lạnh
lùng nói: “Sống chết của người đó liên quan gì đến ta, ta chỉ muốn bảo vệ
nàng.”
Vừa bá đạo vừa quyết đoán, hoàn toàn không cho người khác thương
lượng nữa.
Vân Thiên Vũ hiểu rõ tính tình của hắn, đừng thấy bây giờ hắn sủng ái
nàng, thật ra là cho dù có sủng ái nàng như thế nào thì việc hắn muốn làm,
nàng có nói hắn cũng sẽ không nghe.
Nhưng Vân Thiên Vũ lại không tức giận.
“Được rồi, nếu vương gia không đi thì để Bạch Diệu đi đi, nhưng mà
vương gia đưa cho gã một loại linh khí đại trận đi, như vậy cho dù Diệp
Thu Loan có muốn giết Hoa Khấp Tuyết, cũng có đại trận hộ thể, nhất thời
bà ta cũng không giết được.”
“Chúng ta ở chủ phong bên này sẽ hủy nhà kho và cung điện của bà ta,
bà ta nhất định sẽ mau chóng trở về bảo vệ đồ đạc của bà ta, như vậy Hoa
Khấp Tuyết sẽ không phải chết.”
“Được.”