không có việc gì đâu, ngược lại nàng ở kinh thành cẩn thận một chút, ta sẽ
để lại một phần Long Lân quân âm thầm nghe theo lời sai bảo của nàng."
"Không, ta muốn đi theo huynh, Gia Cát Cẩn kia không phải dễ đối
phó, có ta ở đây, ta sẽ giúp huynh bày mưu tính kế, hơn nữa lúc này trong
lòng hoàng thượng còn hận huynh, ta sợ lão ta sẽ âm thầm phái người động
tay động chân, cho nên ta rất lo lắng cho huynh."
Tiêu Cửu Uyên lắc đầu: "Ta sẽ cẩn thận, ta biết hoàng huynh oán giận
ta, cho nên ta sẽ cẩn thận chú ý tất cả mọi chuyện, ngược lại nàng ở lại
trong kinh thành phải cẩn thận."
"Tiêu Cửu Uyên, ta lặp lại lần nữa, ta cùng đi với huynh đến núi
Phượng Hoàng, ta không yên tâm để huynh đi một mình, hai người chúng
ta cùng đi, sau đó nghĩ cách cùng nhau đối phó với Gia Cát Cẩn. Huynh
nên biết Gia Cát Cẩn là người của thời đại ta, gã có rất nhiều âm mưu quỷ
kế, ta ít nhiều cũng có thể nhận ra, đến lúc có thể giúp huynh."
Tiêu Cửu Uyên trầm mặc, cuối cùng vẫn không đồng ý để Vân Thiên
Vũ đi đến núi Phượng Hoàng.
Bởi vì hắn biết núi Phượng Hoàng rất hiểm trở, sơ sẩy một tí rất toàn
quân có thể sẽ bị diệt, cho nên hắn không muốn Vũ nhi mạo hiểm.
Bất kể như thế nào, nàng ở kinh thành vẫn an toàn hơn.
Đáng tiếc chỉ là hắn suy nghĩ, Vân Thiên Vũ cũng đã nghĩ xong rồi,
cho nên thái độ kiên quyết muốn đi theo Tiêu Cửu Uyên đến núi Phượng
Hoàng.
Lúc Tiêu Cửu Uyên đang khó xử không biết làm thế nào.
Phía sau xe ngựa vang lên tiếng vó ngựa.