Giọng nói lanh lảnh của thái giám ở bên ngoài vang lên: "Ly thân
vương gia, Linh Nghi quận chúa, các người chờ một chút."
Xe ngựa của Ly thân vương phủ ngừng lại.
Tiêu Cửu Uyên vén rèm nhìn ra bên ngoài: "Có chuyện gì?"
Thái giám nhanh chóng xoay người xuống ngựa, chắp tay quỳ xuống
đất bẩm báo: “Hồi vương gia, thái hậu nương nương lại hôn mê rồi, hơn
nữa còn hộc ra máu, hoàng thượng truyền chỉ bảo Linh Nghi quận chúa lập
tức tiến cung kiểm tra cho thái hậu nương nương, xem thái hậu nương
nương rốt cuộc có vấn đề gì, tại sao lại như vậy."
Vừa nghe nói mẫu hậu xảy ra chuyện, Tiêu Cửu Uyên liền đau lòng,
hắn nghĩ tới lúc trước cầm tay của mẫu hậu, bàn tay gầy yếu như thế, hắn
không muốn mẫu hậu xảy ra chuyện, cho nên Tiêu Cửu Uyên ra lệnh cho
người đánh xe ngựa ở bên ngoài: "Hồi cung."
Bên ngoài xe ngựa, thái giám lại nhanh chóng nói: "Hoàng thượng có
chỉ, bảo Ly thân vương gia nhanh chóng đi đến nơi đóng quân đại doanh
điểm mười vạn binh tướng, cùng Long Lân quân đi đến núi Phượng Hoàng,
không được sai sót."
Tiêu Cửu Uyên cuối cùng cũng nhớ tới chuyện ở núi Phượng Hoàng.
Lúc này ở núi Phượng Hoàng cũng rất khẩn cấp, không trì hoãn được.
Tiêu Cửu Uyên quay đầu nhìn Vân Thiên Vũ ở trong xe ngựa.
Hắn vốn không muốn đưa Vũ nhi đến núi Phượng Hoàng, đúng lúc
bệnh của mẫu hậu lại tái phát, để Vũ nhi ở lại chăm sóc mẫu hậu là tốt rồi.
"Vũ nhi, nàng tiến cung đi xem mẫu hậu đi."