E rằng sẽ làm hoàng thượng sinh lòng đố kị, dẫn đến phiền hà cho phủ
An thân vương. Cho nên Tiêu Lăng Phong chỉ có thể từ chối.
Nhưng lão từ chối, hoàng đế cũng không cho phép lão từ chối. Sắc
mặt hoàng đế sa sầm: “Bây giờ đối đầu với kẻ địch mạnh, hoàng thúc lại từ
chối là ý làm sao, chẳng lẽ lại muốn Đông Ly vật đổi sao dời hay sao?”
Một chiếc mũ trách nhiệm nặng nề chụp lên đầu phủ An thân vương.
Tất nhiên Tiêu Lăng Phong không muốn Dung Hành công phá kinh
thành, chiếm Đông Ly.
Thiên hạ Đông Ly là của họ Tiêu, dựa vào đâu mà họ Dung lên tiếng.
Nghĩ vậy, Tiêu Lăng Phong không còn nghĩ ngợi gì nữa, trầm giọng
nhận lệnh: “Lão thần tuân chỉ.”
Cuối cùng hoàng đế cũng hài lòng lập tức hạ lệnh: “Vân Lôi tiếp chỉ.”
“Có thần.”
“Ngươi lập tức dẫn hai vạn quân chặn ở cổng thành phía đông.”
“Thần lĩnh chỉ.”
Vân Lôi phi nước đại, trong lòng đã quyết định phải giữ vững đông
thành, như vậy hoàng đế sẽ coi trọng gã.
Gần đây hoàng thượng vô cùng coi trọng Hoài vương, tin rằng Vân
gia họ sẽ nhanh chóng được phất lên.
Cho nên đương nhiên ông ấy muốn lập công lớn, như vậy mới có thể
giúp Hoài vương một tay. Vân Lôi nghĩ ngợi nhanh chóng rời đi.
Hoàng đế nhanh chóng hạ lệnh: “Hoài vương tiếp chỉ.” “Có nhi thần.”