Tiêu Cửu Uyên đưa tay ra nắm đôi tay mềm mại của nàng, ánh mắt
thâm thúy nhìn Vân Thiên Vũ. "Vũ nhi, cảm ơn nàng, cảm ơn nàng vẫn
luôn ở bên cạnh ta, cuộc đời này có nàng là đủ, sau này mặc dù có nhiều
sóng gió hơn nữa ta cũng không sợ, bởi vì bên cạnh ta đã có nàng."
Xe ngựa một đường hồi kinh.
Trên đường đi cũng không nán lại chỗ nào, nhưng lúc đi được nửa
đường thì Quân Hạo Thiên và Lâm Tâm Mộc chia tay bọn họ.
Hai người bọn họ quay về Thiên Mộc sơn trang.
Lúc chia tay hai người bọn họ đã hứa với Vân Thiên Vũ, đợi đến lúc
Vân Thiên Vũ và Tiêu Cửu Uyên thành hôn, hai người bọn họ sẽ đến thăm
họ.
Xe ngựa đi suốt mười ngày, mười ngày sau rốt cục cũng thuận lợi đi
đến kinh thành.
Kinh thành lại khôi phục sự phồn hoa như trước, nhất là sau khi tin tức
Tiêu Cửu Uyên đánh bại Nam Chiêu thái tử Gia Cát Cẩn truyền đến kinh
thành.
Trong kinh thành náo nhiệt hơn, mọi người chạy khắp nơi truyền tai
nhau, ai nấy đều vui vẻ.
Đông Ly rốt cục lại yên ổn trở lại.
Về chuyện Nam Dương Vương Dung Hành phản loạn, hoàng đế hạ
chiếu cáo, nam tử Dung gia bỏ tù chém đầu thị chúng, nữ tử bị đày đến
biên cương, nhiều đời sau làm nô tỳ.
Buổi chiều ngày hôm đó, xe ngựa Tiêu Cửu Uyên thuận lợi vào kinh
thành. Dân chúng trên đường phố có người nhanh chóng phát hiện ra xe