Hắn giống như điên cuồng hôn lên khuôn mặt, vành tai Vân Thiên Vũ,
sau đó động thủ cởi y phục nàng.
Lúc đầu Vân Thiên Vũ muốn ngăn cản hắn, nhưng lại bị hắn hôn đến
mềm cả người, không còn chút sức lực nào, sau cùng mặc cho hắn bá đạo
cởi tất cả y phục của nàng xuống.
Hai người nhanh chóng không còn mảnh vải nào trên người.
Tiêu Cửu Uyên cúi người từ trên cao nhìn xuống nàng, trong đôi mắt
là sự dịu dàng nồng cháy, thật giống như Vân Thiên Vũ là báu vật của hắn.
Hắn đưa tay ôm nàng, tựa như ôm lấy bảo bối trân quý nhất, hôn từ
trên xuống dưới.
Cả người Vân Thiên Vũ nhanh chóng như hóa thành một vũng nước,
mà hơi thở Tiêu Cửu Uyên cũng dồn dập hơn, thân thể căng thẳng liên tục
kêu rầm rĩ, muốn càng nhiều hơn nữa.
Cuối cùng hắn không khống chế nổi suy nghĩ của chính mình nữa,
điên cuồng chiếm hữu nàng.
Trong phòng diễn ra từng màn kích tình.
Tiếng hôn triền miên kích động, tiếng rên nũng nịu, tiếng thở hổn hển
xen lẫn, một đêm không ngừng, giống như một bản hòa tấu rung động lòng
người.
Đêm này Tiêu Cửu Uyên thật giống như dã thú ăn không biết no, liên
tục đòi hỏi, liên tục chiếm hữu.
Cho đến khi Vân Thiên Vũ mệt mỏi ngất đi hắn mới dùng lại.
Mà lúc này hắn thật giống như một dòng nước mát, mê người nói
không nên lời, mái tóc ẩm ướt xõa trên vai, đôi mắt trong sáng, hắn nhìn nữ