Khóe miệng là nụ cười trào phúng, độc của phụ hoàng là Linh Nghi
quận chúa cho, bà ta còn trông cậy Linh Nghi quận chúa sẽ ra tay cứu giúp
ư, thật sự là si tâm uổng phí.
Tiêu Thiên Dịch nghĩ ngợi rồi nhìn về phía ngự y và thái giám đang
quỳ, phất tay nói: "Các ngươi ra ngoài đi, để ta trò chuyện với phụ hoàng."
"Vâng, hoàng thượng."
Ngự y và thái giám lui ra ngoài.
Trong tẩm cung chỉ còn lại hai người hoàng đế và thái thượng hoàng,
Tiêu Thiên Dịch ngồi ngay ngắn bên giường thái thượng hoàng, lẳng lặng
nhìn lão ta.
Ánh mắt âm u làm cho người ta cảm thấy sợ hãi, thái thượng hoàng
động môi khàn giọng nói: "Ngươi, ngươi muốn nói cái gì."
"Phụ hoàng, nghe nói nữ nhân người thích nhất là Nam Dương Vương
phi của Nam Dương Vương Dung Hành, đó là sự thật sao?"
"Nghe nói chẳng những người thích Nam Dương Vương phi, còn rất
yêu nhi tử Nam Dương Vương phi sinh hạ?"
"Nhi thần muốn hỏi phụ hoàng, vậy chúng ta là cái gì? Những đứa con
như chúng ta trong mắt phụ hoàng là cái gì?"
Nếu không phải vì chuyện này, y vẫn không đành lòng xuống tay với
lão ta, thế nhưng chỉ cần nghĩ đến lão ta không yêu bọn họ, mà chỉ thích
một tên nghiệt chủng, y liền hận không thể để cho lão ta lập tức chết đi.
Nhiều năm như vậy, những đứa con như bọn họ trong mắt lão ta là cái
gì, khó trách mặc kệ bọn họ đấu đá thế nào, lão ta đều thờ ơ lạnh nhạt, có lẽ