Hắc Diệu phía sau Vân Thiên Vũ liếc mắt một cái liền nhìn ra trong
cung điện này có đại trận.
Sắc mặt gã khó coi, vội nói: “Không xong rồi, trong Nguyệt Lâm điện
có trận pháp, chỉ sợ vương gia bị nhốt ở trong trận pháp.”
Sắc mặt Vân Thiên Vũ vô cùng khó coi, ngón tay lặng yên nắm chặt.
Tiêu Thiên Dịch, y thật sự dám làm như vậy.
Được, xem ra người Tiêu gia thật sự dễ quên, hơn nữa cũng không coi
lời người khác nói ra gì.
Tiêu Thiên Dịch, hoàng vị này xem ra nên chấm dứt.
Vân Thiên Vũ nghĩ trong lòng, nhanh chóng quay đầu nhìn phía Quân
Hạo Thiên cùng Lâm Tâm Mộc nói: “Sư phó, làm sao đây? Có biện pháp
phá hủy đại trận không?”
Lần trước sư phó đã phá hủy một đại trận. Nhưng sau khi Quân Hạo
Thiên nhìn, lại lắc đầu.
“Không được, đại trận này có chút cổ quái, trong trận hình như có
danh đường, nếu ta phá hủy đại trận, chỉ sợ người ở bên trong sẽ bị thương
nặng.”
“Vậy làm sao bây giờ?”
Vân Thiên Vũ vô cùng nóng vội.
Vừa đúng lúc này, một chỗ trong đại trận đột nhiên vang lên tiếng
đánh ầm ầm. Đại trận màu vàng, một chiếc sừng nhanh chóng nhô ra bên
ngoài, dường như có thứ gì đó đang va chạm.