thư cùng Cổ ma ma ầm ĩ, chẳng lẽ cũng bởi vì đôi câu tranh cãi, đã đi
xuống độc hại chết bà ta sao?"
Tiêu Dạ Thần dứt lời, Tiêu lão phu nhân cùng Vân Lôi mặt toàn bộ
cứng lại, nhất thời cũng không biết nói như thế nào để phản bác.
Trong phòng khách Vân Thiên Tuyết vẫn không nói gì, lúc này đã thu
liễm tâm thần, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, tràn đầy nhu nhược ánh
sáng, âm thanh dịu dàng yếu đuối vang lên.
"Thật ra thì Đại tỷ tỷ không phải cố ý muốn hại Cổ ma ma, tỷ ấy chỉ là
muốn giáo huấn Cổ ma ma một chút, cho nên mới phải bỏ thuốc Cổ ma ma
cho bà ấy một bài học, không nghĩ tới Cổ ma ma cuối cùng sẽ trượt chân
rơi vào trong hồ nước hậu viện."
Lời của Vân Thiên Tuyết lập tức để cho lão phu nhân cùng Vân Lôi
tỉnh thần, lão phu nhân nhìn Vân Thiên Vũ nói: "Ngươi lúc ấy căn bản
không muốn lấy mạng Cổ ma ma, cho nên như thế nào sẽ tỉ mỉ đem thuốc
giấy cất đây, ngươi chỉ là muốn dạy dỗ Cổ ma ma một cái, nhưng ai biết Cổ
ma ma sẽ bởi vì nhức đầu mà chạy tán loạn khắp nơi, rơi vào trong hồ hậu
viện mà chết."
Lão phu nhân nói xong, Vân Lôi đau lòng tiếp lời: "Vũ nhi a Cổ ma
ma thế nhưng hầu hạ lão phu nhân cùng ta a, ngươi tại sao có thể như vậy
đối với nàng đây, làm hại nàng vứt bỏ một cái mạng, mặc dù ngươi không
phải cố ý, nhưng đúng là chuyện hại chết nhân mạng?"
Vân Lôi nói xong, len lén nhìn Tiêu Cửu Uyên.
Tiêu Cửu Uyên cúi đầu sửa sang lại vạt áo trước mặt, thật giống như
đối với chuyện trong phòng khách hoàn toàn không có hứng thú, chẳng
những không có hứng thú, hắn còn có chút chán ghét.