Vân Lôi chỉ muốn mau sớm giải quyết xong chuyện này, cho nên về
Vân Thiên Vũ nói: "Vũ nhi a, ngươi vô tình phạm lỗi, phụ thân biết, ngươi
chỉ cần hướng Cổ ma ma nhận lỗi là được."
Ánh mắt Vân Thiên Vũ trong veo một dạng lãnh ý, nếu như nàng hôm
nay nhận sai, chỉ sợ ngày mai cả kinh thành Đông Ly quốc người nào cũng
biết nàng Vân Thiên Vũ thân là Ly thân vương phi tương lai, có bao nhiêu
ngang ngược càn rỡ, cuồng vọng tự đại, không xem mạng người ra gì, tùy ý
chà đạp nhân mạng.
Nếu như thật nói như vậy, Tiêu Cửu Uyên nhất định sẽ giết nàng đầu
tiên, bởi vì nàng làm liên lụy tới danh tiếng Ly thân vương phủ.
Hắn tuyệt đối sẽ không để cho người làm nhục bôi nhọ đến Ly thân
vương phủ.
Vân Thiên Vũ cười lạnh nhìn về lão phu nhân cùng Vân Lôi: "Xem ra
ta hôm nay không chứng minh chút gì, tội danh thật đúng là phải nhận, tốt
lắm, ta coi như tra một chút, xem một chút đến tột cùng là người nào ở
trong cháo mật ong tổ yến này hạ hủ cốt hoa cùng Tam Diệp Thanh Đằng."
Vân Thiên Vũ quay đầu nhìn về Hậu phủ quản gia Triệu Thanh Sơn,
trong trẻo lạnh lùng ra lệnh: "Ngươi đi phòng bếp bên kia, kêu tất cả mọi
người trong phòng bếp hôm nay tất cả đi qua, một người cũng không cho
phép sót lại."
Triệu quản gia suy sụp, quay đầu nhìn về lão phu nhân cùng Vân Lôi,
Vân Thiên Vũ lãnh mở miệng cười: "Thế nào, không phải nói muốn tra
sao? Tại sao hiện tại bất động, chẳng lẽ không muốn cho ta mang tội danh
mới hết hy vọng a, người biết nói các ngươi bất mãn ta cháu gái này, người
không biết còn tưởng rằng các ngươi không hài lòng Ly thân vương gia
đây."