Nói xong lời cuối cùng, Vân Thiên Vũ hoàn toàn một bộ dáng ta là vì
Ly thân vương phủ mới cố gắng rửa sạch tội danh cho mình.
Trong mắt Tiêu Cửu Uyên hàn quang văng khắp nơi, phách bá có
tiếng.
Âm thanh hắn lạnh lùng sâu kín vang lên: "Nếu như bổn vương phế đi
ngươi nữ nhân xấu xí này, ngươi nói vương phủ của bổn vương còn có tổn
hại sao?"
Lần này Vân Thiên Vũ đen mặt, đã nói rồi đấy hợp tác đâu rồi, nói
xong nàng tự mình giải quyết.
Nàng không phải là mình giải quyết sao, vừa không có làm phiền đại
gia hắn.
Vân Thiên Vũ trong lòng thật nhanh suy nghĩ, nên như thế nào bỏ đi ý
niệm của Tiêu Cửu Uyên.
Một bên trong phòng khách, Vân Thiên Tuyết nhìn Tiêu Cửu Uyên
tuấn mỹ khí phách như vậy, người tôn quý vô song, cho nên có thể cùng
Vân Thiên Vũ thản nhiên nói chuyện, ánh mắt của hắn từ đầu tới đuôi cũng
không thấy người khác thế nào, ngay cả nàng cũng không có liếc mắt nhìn,
nhưng hắn vậy mà nhìn Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Tuyết lập tức lòng như lửa đốt, thế nào cũng không khống
chế được tâm tình của mình, bất quá dù vậy, nàng cũng không quên bày ra
một mặt tốt đẹp nhất của mình, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần trang
điểm khéo léo cười duyên, trong mắt chứa đựng ánh sáng dịu dàng, thanh
âm càng thêm dịu dàng thật giống như chim hoàng oanh khinh đề.
"Ly thân vương gia, ngươi đừng ghét tỷ tỷ ta, tỷ tỷ nàng không phải là
cố ý."