Bùi San vừa ăn vừa nói: “Ta cứ tưởng rừng Hắc Phong rất đáng sợ,
bây giờ xem ra cũng không có gì.”
Bùi San còn chưa nói hết câu thì sau lưng đã vang lên một tiếng gầm
lớn.
Cây cối ở bên cạnh lập tức bị tiếng gầm làm cho rung lên, Bùi San liền
biến sắc, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn sang, đầu tiên nhìn thấy ba con linh
thú, ba con linh thú vội vàng lao đến mở miệng nói: “Chủ tử, có ma thú,
không phải chỉ có một con mà có đến mấy con, chúng ta nhìn thấy có người
cố tình dẫn mấy con ma thú này đến đây.”
Sắc mặt Vân Thiên Vũ tối sầm lại, nhanh chóng nói: “Lập tức chuẩn
bị chiến đấu.”
Mấy người vội vàng ném đồ ăn đang cầm trên tay xuống, sau đó đứng
dậy vào tư thế chiến đấu để nghênh đón mấy con ma thú đang xông đến.
Hai con phong ma yêu hổ, một con băng tuyết bạo hùng, ba con bích
nhãn ma hầu.
Tổng cộng là sáu con ma thú.
Ma thú và linh thú khác nhau ở chỗ ma thú khát máu điên cuồng, giết
người để sinh tồn, hơn nữa ma tính rất mạnh, điều này có thể nhìn ra từ mắt
của bọn chúng, mắt của ma thú màu đỏ rực, thiên tính của chúng là giết
người, cắn nuốt người.
Mà linh thú lại có linh trí giống như người, đôi mắt trong sáng, vô
cùng thông minh, hơn nữa bình thường linh thú không ăn thịt người, nếu
đánh nhau thì cũng chỉ giết chết rồi vứt đi.