Vân Thiên Vũ bối rối, Phượng Vô Nhai liếc mắt một cái liền nhìn thấy
được, cho nên hắn cười lạnh nhìn Tiêu Cửu Uyên nói.
"Ngươi thật đúng là người lòng dạ hẹp hòi, vẫn hẹp hòi giống như
trước kia, hiện tại càng hẹp hòi hơn nữa, chẳng lẽ nói thân là đội viên của
Viêm Minh ngươi, sau này lại không thể có bằng hữu sao? Là nam nhân
phải rộng lượng một chút, đừng để nữ nhân khó xử."
Phượng Vô Nhai tức giận nói, Tiêu Cửu Uyên ở đối diện trên mặt tràn
đầy u ám: "Ma Ảnh, ta và đội viên của ta đang nói chuyện, mắc mớ gì tới
ngươi, ngươi tốt nhất không cần chĩa mõm vào, nếu không đừng trách ta
không khách khí với ngươi."
Phượng Vô Nhai nổi giận, chỉ vào Tiêu Cửu Uyên tức giận quát:
“Ngươi cho là lão tử sợ ngươi sao? Lão tử có ý tốt cùng ngươi giảng đạo lý,
ngươi là nghe không hiểu tiếng người hay là thế nào? Động một chút lại
không khách khí với ta, đến đây, đánh đi, ngươi nghĩ rằng ta sẽ sợ ngươi
sao?"
Hai người hoàn toàn là một lời không hợp thì sẽ động thủ.
Vân Thiên Vũ nhìn hai người, cạn lời nói: "Ngày mai ta với Hồng Thù
quyết đấu sinh tử rồi, hai người các ngươi có thể quan tâm đến ta một chút
không, các ngươi có thời gian đánh nhau, còn không bằng cùng ta tôi luyện
linh lực."
Vừa nghe nàng nói, Tiêu Cửu Uyên càng thêm tức giận, quay đầu
hung hăng trừng mắt nhìn nàng nói: "Biết rõ đánh không lại người ta, ngươi
còn nhận thư khiêu chiến làm gì, sau này gặp loại chuyện này, tới tìm ta, ta
sẽ giải quyết thay ngươi."