Tiêu Cửu Uyên lạnh nhạt cảnh cáo nói: "An phận chút."
Tiêu Dạ Thần không lên tiếng, bất quá chỉ trong chốc lát, không cam
lòng quay đầu nhìn về Tiêu Cửu Uyên: "Cửu hoàng thúc, nàng ta rõ ràng là
đang đánh vào mặt của người, người nhịn được."
Khóe môi Tiêu Cửu Uyên cười như không cười, bí hiểm mở miệng:
"Cùng một nữ nhân so đo cái gì."
Tiêu Thiên Dịch ơi Tiêu Thiên Dịch, không nghĩ tới ngươi lại để lộ
Lục gia ra, ngươi thật đúng là tính toán không chu đáo, ngươi ngay cả một
nữ nhân cũng không bằng.
Mắt phượng của Tiêu Cửu Uyên u ám nhìn về Vân Thiên Vũ, khuôn
mặt như có điều suy nghĩ.
Một bên Tiêu Dạ Thần ở chỗ này không cam lòng nói: "Nhưng gương
mặt của Vũ Mao cần Hoán Nhan Đan, nếu như có Hoán Nhan Đan này, nói
không chừng vết sẹo trên mặt nàng sẽ được chữa trị."
Tiêu Cửu Uyên nghe lời nói quan tâm của Tiêu Dạ Thần, trong lòng
khó chịu cực kỳ, hắn nhìn Tiêu Dạ Thần, người này có phải hay không
quan tâm quá mức, trước mắt Vân Thiên Vũ chính là Ly thân vương phi
của hắn.
"Tiêu Dạ Thần, ta phát hiện ngươi gần đây thật rất rãnh rỗi."
Xem ra hắn có nên đưa y đi Long Lân quân huấn luyện.
Tiêu Cửu Uyên vừa nói, Tiêu Dạ Thần kinh hoảng, vội vàng ngậm
chặt miệng, không bao giờ ... mở miệng nói chuyện nữa.
Người này là thật động tâm tư muốn đưa hắn đến Long Lân quân, hắn
vẫn là an phận chút đi.