có lúc thú so người trung thành hơn.
Linh thú nếu như nhận thức đúng một người chủ nhân, cho đến khi
chủ nhân chết, cũng sẽ không dễ dàng phản bội chủ nhân, nhưng con
người, chỉ cần có xung đột lợi ích, có thể trong chớp mắt trở mặt vô tình.
Tiêu Cửu Uyên vừa nghĩ vừa phất tay ra lệnh: "Thả nó đi."
Người chủ trì phòng đấu giá Huyền Thiên thấy Tiêu Cửu Uyên cũng
cho thả Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu, tự nhiên không dám khinh thường, lập
tức cẩn thận đi tới, rón rén mở lồng sắt ra, đợi đến cửa lồng mở ra sau, hắn
thật nhanh chạy đi, phải cách Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu xa một chút.
Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu chậm chạm từ trong lồng đi ra, một đôi tử
mắt cảnh giác nhìn mấy người trong phòng, nó trước sau quan sát một lần,
cuối cùng phát hiện trong phòng này người cường đại nhất chính là người
có dáng dấp dễ nhìn, người này vừa nhìn chính là một người lợi hại, cho
nên nó phải cẩn thận.
Về phần nữ nhân mua nó, một chút linh lực cũng không có, nó căn bản
không cần lo lắng.
Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu trong lòng suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn chằm
chằm Vân Thiên Vũ, Vân Thiên Vũ cúi đầu nhìn nó, phát hiện nó bị thương
rất lợi hại, nhấc chân liền đi tới bên cạnh nó.
Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu lập tức lui về sau một bước, Vân Thiên Vũ
dừng lại, từ trong tay áo móc ra một bình thuốc, đẩy lọ thuốc cho nó:
"Ngươi bị thương, uống thuốc đi thôi."
Bất quá Tử Nhãn Huyễn Ảnh Điêu nhìn đan dược trên đất, chẳng thèm
ngó tới, chớ đừng nói chi là ăn.