Vân Thiên Vũ nhận lấy dược liệu trong tay Tiêu Dạ Thần và lão đại
phu, cẩn thận sửa sang lại trở về vị trí cũ, ngẩng đầu nhìn về người trong
doanh trướng.
Nàng cần một người trợ thủ, cùng nàng phối hợp ăn ý, đợi đến khi
nàng rút tên ra, phối hợp với nàng nhanh chóng dùng dược thảo cầm máu,
sau đó nàng sẽ nhanh chóng khâu lại miệng vết thương, tốc độ phải rất
nhanh, nếu như xử lý không tốt liền có thể sẽ mất máu mà chết.
Vân Thiên Vũ nhìn đi nhìn lại, chọn trúng Tiêu Dạ Thần.
Nàng nhìn Tiêu Dạ Thần nói: "Ngươi tới phối hợp với ta một chút,
như thế này khi ta rút tên, ngươi lấy thảo dược cầm máu cầm máu, không
được để cho máu của hắn chảy ra, sau đó ta khâu vết thương, chỉ cần phối
hợp ăn ý, hắn liền không có việc gì."
Tiêu Dạ Thần vừa nghe Vân Thiên Vũ nói, thật cao hứng đáp ứng.
"Được."
Nhưng Tiêu Dạ Thần cao hứng, trong doanh trướng có người mất
hứng, hai mắt Tiêu Cửu Uyên tràn đầy tăm tối lạnh lẽo, âm trầm nhìn chằm
chằm Vân Thiên Vũ, chẳng lẽ hắn so với Tiêu Dạ Thần kém hơn, hắn đứng
ở bên cạnh nàng, nàng cũng không biết để cho hắn phối hợp với nàng.
Tiêu Cửu Uyên hết sức mất hứng, sắc mặt đầy sương mù, giọng nói
hết sức không vui nhìn Vân Thiên Vũ nói.
"Chẳng lẽ bổn vương không thể phối hợp với ngươi."