Hai mắt của Tiêu Cửu Uyên trong bóng tối lóe lên chút quang mang,
phát ra ánh sáng trầm tĩnh, lẳng lặng nhìn nàng mặc dù bận rộn, vẫn như cũ
một thân trong trẻo lạnh lùng dửng dưng, giống như Thiên Sơn Tuyết Liên
tỏa ra hương thơm thanh khiết.
Nữ nhân này thật đúng là bí ẩn, làm cho người ta không hiểu rõ nàng.
Rõ ràng là một nữ tử, lại hết lần này tới lần khác không để ý tới dung
nhan.
Rõ ràng người hèn yếu vô năng, nhưng bản lĩnh rất lớn, tính tình còn
cực kỳ ngang bướng và kiêu ngạo.
Tiêu Cửu Uyên đang suy nghĩ, trong doanh trướng, Vân Thiên Vũ đã
chữa trị xong người cuối cùng.
Bên trong thân thể Phượng Hoàng đại nhân đã kích động kêu lên:
"Chủ tử, thật tốt quá, một ngàn một trăm mười tám điểm, hơn một ngàn
điểm, thật tốt quá, ta rốt cục có thể đi ra."
Phượng Hoàng đại nhân càng nghĩ càng kích động, Vân Thiên Vũ
cũng thật cao hứng, bất quá bây giờ cũng không phải lúc để cho Phượng
Hoàng đi ra, cho nên nàng trầm giọng ở trong lòng ra lệnh, an tĩnh chút,
chờ đến lúc ta sẽ cho ngươi đi ra ngoài.
Phượng Hoàng đại nhân cũng biết bây giờ không phải là lúc đi ra, rốt
cục an phận đợi ở Phượng Linh giới.
Vân Thiên Vũ đưa tay vuốt vuốt cổ đứng lên, sau lưng Tiêu Dạ Thần
quan tâm đi tới trước mặt nàng nói: "Vũ Mao, có phải hay không rất mệt, ta
giúp ngươi xoa bóp vai như thế nào?"
Tiêu Dạ Thần đưa tay liền muốn bóp vai cho Vân Thiên Vũ, nhưng có
một bàn tay thon dài nhanh hơn một bước vươn tay ra, ngăn cản Tiêu Dạ