lúc mới bắt đầu không nói, bắt đầu chủ động nói ra, chúng ta tự nhiên sẽ
không cưỡng bách ngươi tham gia. Hiện tại làm như vậy là có ý gì?"
"Đúng vậy, muốn chơi thật vui một trò cũng không thể tận hứng, còn
chơi cái gì nữa."
"Không chơi, không chơi, thật là mất hứng."
"Đường đường Ly thân vương phi, ngay cả trò chơi cũng không chơi
nổi, còn chơi cái gì."
Lời của những người này nói ra, khiến cho sắc mặt Tiêu Cửu Uyên tối
lại, đồng mâu bén nhọn bắn thẳng về phía người nói chuyện.
Những người đó lập tức cảm nhận được sợ hãi, từ từ ai cũng không
dám nói xấu Vân Thiên Vũ.
Lúc này Vân Thiên Vũ đứng lên, nàng mặc dù che mặt, nhưng một đôi
mắt giống như suối thu thủy phiếm quang mang, nhàn nhạt nhưng trong
trẻo lạnh lùng, nàng nhìn sang, người bị nàng nhìn, cũng theo bản năng
ngậm miệng lại, một câu nói cũng không nói được.
Lúc này mọi người không tự chủ được nhìn Vân Thiên Vũ, phát hiện
nữ nhân này mặc dù che mặt, nhưng một thân hơi thở trong trẻo lạnh lùng
linh động, nhưng lại phảng phất như Bạch Ngọc Lan cao nhã thanh quý,
mặc dù mặt nàng bị hủy, nhưng khí độ cùng với cử chỉ giở tay nhấc chân
của nàng, cũng không kém so với bất kỳ tiểu thư của đại gia tộc nào.