Lời của Vân Thiên Vũ vừa dứt, bốn phía không ít người nhìn về Vân
Thiên Tuyết, sau đó có người nói thầm.
Vân Thiên Tuyết tự nhiên thấy cục diện đối với mình bất lợi, ngay lập
tức trong mắt nổi lên lệ quang, đau lòng vô cùng nhìn Vân Thiên Vũ nói:
"Đại tỷ, ta không có, ta không có suy nghĩ nhiều như vậy, trò chơi này là
Uyển Nhi nghĩ ra được, Uyển Nhi nói quá nhàm chán, nói muốn chơi trò
chơi, ta không có suy nghĩ nhiều như vậy, cho nên liền đồng ý, đại tỷ ta thật
không có suy nghĩ nhiều như vậy."
Dáng vẻ Vân Thiên Tuyết như hoa lê đái vũ, ngược lại khiến cho tim
của rất nhiều nam nhân có chút lỗi nhịp.
Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch nhìn nàng như vậy, không nói ra được
đau lòng, đứng lên nói: "Vân Thiên Vũ, một trò chơi nho nhỏ, ngươi cũng
có thể nghĩ nhiều như vậy, tâm tư này của ngươi thật là đủ đen tối."
Lời của Tiêu Thiên Dịch, thay Vân Thiên Tuyết kéo không ít mặt mũi,
tại chỗ không ít người gật đầu.
Đúng vậy a, chơi cái trò chơi, người nào sẽ suy nghĩ nhiều như vậy a,
Vân đại tiểu thư nghĩ cũng thật nhiều a.
Vân Thiên Vũ đang muốn nói châm chọc Tiêu Thiên Dịch đôi câu,
nhưng không cần nàng mở miệng, Tiêu Cửu Uyên cách Tiêu Thiên Dịch
không xa lạnh lẽo âm trầm lên tiếng.
"Tiêu Thiên Dịch, thân là nam nhân, chẳng lẽ ngươi không có chuyện
gì cần chú ý, cho nên mới xen vào chuyện của nữ nhân, chuyện của nữ
nhân chẳng lẽ nữ nhân của mình không thể giải quyết sao?"