Tại sao chỉ đánh hai mươi hèo, mà không phải hạ lệnh đánh chết, phải
biết đây chính là thánh vật ngự ban thưởng, quan trọng hơn nữa nó còn là
ban cho mẫu thân của nàng ta.
Tiện tỳ dám can đảm phá hỏng thánh vật này, chỉ có đường chết.
Theo lý Vân Thiên Vũ người chủ tử này cũng nên chết, nhưng bởi vì
nàng mang thân phận Ly thân vương phi, nàng ta mới không hạ lệnh đánh
chết nàng.
Nhưng nha hoàn của nàng nhất định phải chết.
Hoàng hậu càng nghĩ càng nổi giận, một đôi mắt thâm trầm nhìn chằm
chằm Tiêu Cửu Uyên.
Vẻ mặt Tiêu Cửu Uyên không tốt hơn sắc mặt của hoàng hậu bao
nhiêu, gương mặt tức giận, khi nghe được hoàng hậu chất vấn hắn.
Hắn âm trầm trả lời: "Hoàng tẩu đây là ngại Vương đệ lòng dạ quá
độc ác sao? Vương đệ biết tấm lòng của hoàng tẩu luôn luôn thương người,
không muốn tùy tiện trừng phạt người khác, nhưng tiện tỳ này gây ra
chuyện như vậy, không thể không phạt, tử tội có thể miễn nhưng hình phạt
không thể tránh khỏi, nếu không phải hôm nay là đại thọ của Tưởng lão
thái quân, Vương đệ đã giết nàng ta, nếu không vì đại thọ lão thái quân,
hôm nay Vương đệ nhất định phải giết nàng ta."
Tiêu Cửu Uyên nói xong thiếu chút nữa chọc hoàng hậu tức chết.
Vốn dĩ nàng ta muốn hạ lệnh đánh chết nha hoàn kia căn bản không có
gì, nhưng Tiêu Cửu Uyên ở trên đầu của nàng ta chụp xuống một cái mũ
lớn, nếu như nàng ta hiện tại muốn đánh chết nha hoàn kia, chẳng phải
nàng ta là người không có tấm lòng nhân hậu.