Tưởng lão thái quân bên cạnh Tưởng, nghe Tiêu Cửu Uyên nói, trong
lòng không nói ra được lo lắng, đồng thời còn có chút bất an, hôm nay là
đại thọ của bà, nếu như giết người thấy máu, có thể hay không thật sự va
chạm đến bà.
Lớn tuổi người luôn sợ chết, cho nên hoàng hậu không có mở miệng,
Tưởng lão thái quân lên tiếng.
"Khó được Cửu Uyên có phần hiếu tâm, chuyện này cứ như vậy đi."
Lão thái quân cũng nói chuyện, Tưởng hoàng hậu có thể nói gì, chỉ có
thể đem một búng máu khí nuốt trở về trong bụng, trong lòng lửa giận lại
không nói ra được tuôn trào, thánh vật ngự ban thưởng vật bị đánh nát, tiện
tỳ kia cũng chỉ bị đánh hai mươi hèo.
Nàng ta làm sao có thể cam tâm, Tưởng hoàng hậu âm trầm nhìn về
Vân Thiên Vũ, nữ nhân này không phải là cố ý đi, nàng đây là ỷ vào Tiêu
Cửu Uyên khiêu khích nàng ta sao? Hơn nữa chuyện này căn bản là Tiêu
Cửu Uyên cố ý.
Hoàng hậu mưu toan ngấm ngầm, cũng lôi người khác vào toan tính.
Vân Thiên Vũ cũng thấy được thần sắc trên mặt hoàng hậu, trong lòng
cười lạnh.
Mẹ con hai người này cũng không phải dạng người tốt đẹp gì.
Bất quá Vân Thiên Vũ mặc kệ các nàng, trong lòng hoàn toàn thở
phào nhẹ nhõm, Họa Mi rơi vào trong tay Bạch Diệu, sẽ không có chuyện
lớn.
Bạch Diệu mặc dù cho thuộc hạ đánh nàng ấy, cũng sẽ không nặng
tay.