tựa như bóp chết một con gà nhỏ là quá dễ dàng, đến lúc đó coi như cha
nàng mẹ tức giận thì như thế nào.
Vân gia bọn họ tuyệt đối không phải là đối thủ của Tưởng gia.
Vân Thiên Tuyết chuyển trăm kết dưới, mắt thấy hai nha hoàn tới kéo
nàng, nàng hét rầm lên: "Ta không có cho hạ độc Tưởng lão quốc công, ta
không có."
Nàng ta sau khi nói xong nghĩ đến người hại nàng ta lâm vào cục diện
như vậy là Vân Thiên Vũ, là tiện nhân này.
Trong mắt Vân Thiên Tuyết phun lên ngọn lửa, trên người của nàng ta
phát ra sức mạnh, giống như bị điên vậy xông về Vân Thiên Vũ đang xem
náo nhiệt.
"Vân Thiên Vũ, ngươi tiện nhân, là ngươi, là ngươi hại ta có đúng hay
không, ta không tốt, cũng sẽ không để cho ngươi tốt hơn, ta liều mạng với
ngươi."
Vân Thiên Tuyết lúc này hoàn toàn không còn dáng vẻ dịu dàng động
lòng người nữa, cả người giống như người đàn bà chanh chua xông về Vân
Thiên Vũ, ra tay liền bắt Vân Thiên Vũ, muốn cùng Vân Thiên Vũ liều
mạng.
Vân Thiên Vũ né tránh, song một tay giống như con rắn nhỏ sờ lên
thắt lưng Vân Thiên Tuyết, cũng thừa cơ hội rắc xuống một chút dược làm
cho người ta thần trí thác loạn.
Dĩ nhiên trong mắt người khác, chỉ cho rằng nàng đẩy Vân Thiên
Tuyết ra.
Vân Thiên Vũ đắc thủ, vội vàng lui ra.