Vân Thiên Vũ thật nhanh mở miệng nói: "Biểu tỷ ngươi lưu lại đi."
Lục Gia nhìn Vân Thiên Vũ, nhẹ giọng nói: "Ta chỉ sợ mang đến
phiền toái cho ngươi."
"Sẽ không có phiền toái, không sẽ có người biết ngươi là ai."
Vân Thiên Vũ sau khi nói xong, quay đầu nhìn về Tiểu Linh Đang,
Tiểu Anh còn có Điêu Gia.
Một người một chồn một chim tất cả đều thật nhanh bụm miệng, liều
mạng lắc đầu, bày tỏ bọn họ tuyệt đối sẽ giữ mồm giữ miệng.
Chủ tử ngàn vạn lần không cần giết người diệt khẩu a.
Vân Thiên Vũ một cái liền hiểu suy nghĩ của Điêu Gia và Tiểu Anh,
tức giận trừng bọn họ một cái, sau đó nói với Lục Gia: "Biểu tỷ, sau này
ngươi không thể gọi Lục Gia, để ngừa có người nghe được cái tên này, để
xem, nhớ rồi mợ của ta họ Diệp, sau này ngươi liền kêu Diệp gia đi."
"Được" Diệp Gia đồng ý.
Hai người đang nói chuyện, bên ngoài xe ngựa đột nhiên xông tới một
cỗ khí thế bén nhọn, Vân Thiên Vũ sắc mặt trầm xuống, tay vừa nhấc liền
muốn công kích, đáng tiếc nàng giơ tay lên phát hiện uy áp của đối phương
áp chế mọi người, uy áp khiến cho các nàng không được nhúc nhích.
Một bóng người thật nhanh hiện ra, khoát tay mấy cái, trong xe ngựa
nằm đầy đất người và động vật.
Trừ Vân Thiên Vũ ra tất cả người và động vật đều bị người đánh bất
tỉnh, Vân Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn lại, nhìn người tới lại là Tiêu Cửu
Uyên, không khỏi im lặng nhìn hắn.