Vân Thiên Vũ nhìn hắn ra tay ném mọi người ra ngoài, không khỏi
kinh hãi, thật nhanh vén rèm ra bên ngoài nhìn quanh.
Được rồi, Họa Mi, Tiểu Linh Đang, biểu tỷ, còn có Điêu Gia và Tiểu
Anh đều được đám người Bạch Diệu đón nhận, sau đó đặt ở trên một chiếc
xe ngựa khác.
Vân Thiên Vũ thấy, cuối cùng cũng yên lòng, quay đầu nhìn về Tiêu
Cửu Uyên, sắc mặt đặc biệt không tốt, ánh mắt cũng có chút lạnh.
Hết lần này tới lần khác Tiêu Cửu Uyên ở phía đối diện còn ngạo mạn
nói: "Bổn vương cho phép ngươi sau này có thể gọi tên bổn vương."
Dáng vẻ cuồng ngạo kia, giống như cho Vân Thiên Vũ bao nhiêu đặt
ân.
Vân Thiên Vũ thật muốn ném lại vào mặt của hắn: "Không lạ gì,
nhanh chóng lấy lại đi."
Nhưng nàng nghĩ tới Tiêu Cửu Uyên trợ giúp chuyện của nàng, nếu
như không phải Tiêu Cửu Uyên ra tay tương trợ, Họa Mi hiện tại chết, còn
có biểu tỷ Diệp Gia, cũng bởi vì do hắn mở miệng, Tưởng gia mới không
dám níu lấy biểu tỷ.
Chuyện này rõ ràng nàng thiếu hắn, nghĩ tới đây, lửa giận trong lòng
Vân Thiên Vũ tiêu tan, nàng ngước mắt nhìn về Tiêu Cửu Uyên, trầm ổn
nói tạ ơn.
"Tiêu Cửu Uyên, cám ơn ngươi."
Vân Thiên Vũ xưa nay bướng bỉnh lại chấp nhất, đối với hắn càng
thêm mọi thứ đều không vừa mắt.