"Vương gia ban ân, tiểu nữ tử đảm đương không nổi, vương gia vẫn
nên thu lại đi thôi."
"Ha ha, ngươi có phải hay không nhất định phải cùng bổn vương đối
nghịch, không đối nghịch ngươi liền không vui, hay là nói đây là thủ đoạn
lạc mềm buộc chặt của ngươi."
Nói xong lời cuối cùng, Tiêu Cửu Uyên hoài nghi nhìn chằm chằm
Vân Thiên Vũ, lộ ra gương mặt tuấn tú tràn đầy nghi vấn, tựa hồ hoài nghi
Vân Thiên Vũ cố ý dùng thủ đoạn, vì muốn hấp dẫn sự chú ý của hắn.
Vân Thiên Vũ ha hả cười lạnh, hắn chẳng những cuồng vọng tự đại,
ngạo mạn vô lễ, hiện tại lại thêm hai tật xấu, bệnh đa nghi, cùng bệnh tự
luyến.
"Tiêu Cửu Uyên, ngươi có phải cho rằng nữ nhân trong khắp thiên hạ
này đều thích ngươi, không phải ngươi không lấy chồng."
Vân Thiên Vũ nhìn chằm chằm Tiêu Cửu Uyên, nổi giận hừ lạnh nói.
Tiêu Cửu Uyên nheo mắt, ha hả cười lạnh: "Bổn vương không lạ gì nữ
nhân khắp thiên thích bổn vương."
Hắn sau khi nói xong rốt cục không cùng Vân Thiên Vũ nói nhảm
nữa, mà mâu quang thâm trầm nhìn Vân Thiên Vũ nói.
"Vân Thiên Vũ, lúc trước bổn vương giúp ngươi bảo vệ nha hoàn kia,
lại giúp ngươi bảo vệ một nữ tử không liên quan, bổn vương nếu như đoán
không sai, nàng ta là người hạ độc Tưởng lão quốc công."
Hai mắt Vân Thiên Vũ tối sầm lại, bất quá rất nhanh lại thản nhiên,
Tiêu Cửu Uyên không thể nào đem chuyện của biểu tỷ nói ra được, nếu như
muốn nói cũng đã sớm nói, sẽ không chờ tới bây giờ.