Vân Thiên Vũ nghe được một đầu mồ hôi, không nhịn được âm thầm
cầu nguyện, ngàn vạn lần đừng tìm được.
Nàng trong lòng suy nghĩ, trên mặt lại ra vẻ một dáng vẻ cảm động:
"Vương gia, ngươi thật sự là quá tốt, cám ơn ngươi."
Thấy Vân Thiên Vũ như vậy, thấy thế Tiêu Cửu Uyên một thân ác
hàn, nữ nhân này vẫn là nên như bình thường sẽ tốt hơn.
"Thật dễ nói chuyện."
Vân Thiên Vũ lập tức thu liễm sắc mặt cảm động, nhìn Tiêu Cửu
Uyên đúng mực nói: "Vương gia, ngươi tới có chuyện gì?"
"Nếu không có chuyện gì, bổn vương không thể đến thăm ngươi?"
Tiêu Cửu Uyên biếng nhác nằm nghiêng ở trên tháp mềm, một đôi mắt
phượng đen nhánh như nước sơn lãnh mị nhìn Vân Thiên Vũ, tựa hồ rất bất
mãn với câu hỏi Vân Thiên Vũ.
Vân Thiên Vũ im lặng kéo kéo khóe miệng, nhìn Tiêu Cửu Uyên nói:
"Vương gia, quan hệ của chúng ta có tốt như vậy sao?"
Không có việc gì tới nhìn nàng, giao tình giữa hắn và nàng lúc nào thì
tốt như vậy.
Vân Thiên Vũ nói hết lời, Tiêu Cửu Uyên cau mày, nhìn nàng nói:
"Bổn vương lúc trước có nói, cho phép ngươi gọi thẳng tên của bổn
vương."
Vân Thiên Vũ mi tâm thẳng nhảy, nàng phát hiện tính tình của nàng
rất tốt khi đối xử với hắn, cuối cùng cũng có dấu hiện phá vỡ.
Hắn cho phép nàng gọi, có bao nhiêu đặc ân, cho rằng nàng thích sao?