Nàng sợ nàng và hắn ở cạnh nhau lâu, sẽ bùng nổ.
Tiêu Cửu Uyên lại không nóng nảy, hắn thấy Vân Thiên Vũ liên tiếp
thúc giục để cho hắn xuống xe ngựa, không khỏi nheo lại mắt nhìn Vân
Thiên Vũ, trong đồng mâu ẩn gặp nguy hiểm quang mang, nữ nhân này gấp
gáp hối thúc hắn đi như vậy, có phải hay không có chuyện gì.
Tiêu Cửu Uyên trên dưới nhìn Vân Thiên Vũ một cái , ánh mắt theo
dõi mặt mũi Vân Thiên Vũ, hắn nhớ tới Sinh Phu Đan trước đưa cho Vân
Thiên Vũ, Vân Thiên Vũ thế nhưng không cần, bình thường, nữ nhân ai có
thể chấp nhận mặt của mình bị phá hủy a, chẳng lẽ Vân Thiên Vũ là một
ngoại lệ.
Chỉ có điều còn có khác một trường hợp, đó chính là nhan sắc của
nàng rất tốt.
Tiêu Cửu Uyên nghĩ như thế, trong nháy mắt kéo đến Lôi Đình Phong
Bạo, duỗi tay kéo xuống khăn che mặt của Vân Thiên Vũ, tốc độ kỳ quái
vô cùng, đợi đến khi Vân Thiên Vũ phản ứng kịp, khăn che mặt đã bị hắn
lấy xuống.
Dưới khăn che, vết sẹo chi chích trên mặt, in hằn rõ ràng ở trên mặt
của nàng, cũng không phải nhan sắc đã đẹp lên theo Tiêu Cửu Uyên nghĩ.
Sắc mặt Tiêu Cửu Uyên trầm xuống, trong lòng thầm nghĩ mình lỗ
mãng, nếu như hắn cẩn thận nhìn kỹ, nhất định sẽ phát hiện, các vết sẹo đều
là giả, so không được với vết sẹo thật.