Cô từ từ nằm xuống, sau đó hít một hơi thật sâu, thở phào nhẹ nhõm, rồi
cô sung sướng kêu lên:
- A, tôi có cảm giác mình đang nằm trên nhân dân tệ!
Schorodinger nhân cơ hội này nhảy ra thoát khỏi ma trảo của cô, nó thề
chết cũng không cùng bầu bạn với người này.
Lam Sam lăn một vòng trên mặt đất, cảm thấy thật quá dễ chịu, sau đó
cô lại lăn qua, lăn lại…
Schorodinger ngồi chồm hổm bên cạnh, ngây ngốc nhìn cô.
Kiều Phong lơ đễnh ngẩng đầu lên, đúng lúc thấy Lam Sam lăn lộn trên
thảm, vừa lăn vừa lẩm bẩm:
- Tôi là trục quay của máy giặt.
Được một lúc thì mặt trời ngả về Tây, ánh tả dương đỏ thắm hắt qua
khung cửa sổ tràn vào phòng chiếu trên người cô như một vầng hào quang.
Chiếc bóng mờ trong ánh hoàng hôn thật ấm áp vui vẻ. Thân hình lả lướt
của cô đắm chìm trong ánh tà dương dường như đang ánh lên một quầng
sáng nhu hòa thần thánh. Đôi chân dài vắt trên thảm hoặc đạp lung tung
khiến cả cơ thể cô chuyển động theo làm người ta hoa cả mắt không kịp
nhìn. Kiều Phong không cẩn thận nhớ lại những cảm xúc của mình lúc
chiều, vừa dâm tà lại tuyệt đẹp, anh hơi ngượng ngùng, cúi xuống không
nhìn cô nữa.
Tuy đôi mắt không còn dõi về phía cô nhưng tâm trí vẫn đặt ở đó, tai
anh vẫn nghe thấy giọng cười khúc khích của cô cùng tiếng meo meo tức
giận cảnh cáo của Schorodinger, anh không khỏi buồn cười.
Rất lâu sau này, khi Kiều Phong hồi tưởng lại con đường tình yêu của
họ, anh vẫn cảm thấy thật thần kỳ. Tình yêu của họ không quá oanh oanh