THÙNG CƠM SÁT VÁCH - Trang 342

Sau khi về đến nhà, Lam Sam trực tiếp chạy thẳng vào nhà Kiều Phong

lăn lộn vài vòng trên thảm, đến lúc đó tâm trạng của cô mới khá dần lên. Cô
nằm trên thảm, nhìn lên trần nhà, dần dần tỉnh táo lại, đột nhiên mới ý thức
được vì sao vừa rồi lại bốc hỏa điên cuồng đến vậy: Mặc dù đúng là lời Tô
Lạc rất khó nghe, nhưng phần lớn lại đều đúng sự thật.

Cô là một người phương Bắc nhập cư đến đây – một thành phố lớn với

trên hai chục triệu nhân khẩu, cô giống như một hạt cát bé nhỏ hèn mọn
không xứng đáng được nhắc đến. Cô không quen biết rộng, không nhà,
không bạn trai, có một công việc mệt đến chết đi sống lại lại còn phải chịu
kỳ thị nữa. Cô cũng không có những mối rằng buộc hữu hình, bởi vậy cũng
chẳng có chỗ dựa tinh thần, linh hồn cô cũng chẳng biết phải để vào đâu
luôn. Cho nên cô đợi chờ ở cái thành phố này mười năm nay, thói quen ăn
uống bốn phương tám hướng khắp các vùng miền, nói tiếng phổ thông với
giọng điệu y hệt người Bắc Kinh…. thế nhưng trong cái thành phố này, cô
mãi mãi vẫn chỉ là một người khách vãng lai.

Đó là giới hạn của những người phiêu bạt tha hương.

Lúc Lam Sam đang ngây người nằm trên sân thượng, Kiều Phong bê

một bát thủy tinh lên, bên trong bát đựng những quả nho xanh non vừa
được hái xuống đã được rửa sạch sẽ xếp chồng nhấp nhô cao thấp. Anh
ngồi xếp bằng bên cạnh cô, bốc một quả nho, đút vào miệng cô.

Lam Sam há mồm, đầu lưỡi xoay một vòng, ăn luôn quả nho trong

miệng, vừa nhai vừa khen ngợi:

- Ngọt quá.

- Ừ. – Kiều Phong gật đầu, tự ăn một quả, sau đó lại đút cho Lam Sam.

Anh cứ ăn một quả lại đút cho cô một quả.

Lam Sam vừa ăn vừa nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.