THÙNG CƠM SÁT VÁCH - Trang 96

Kiều Phong nhìn lướt qua vị trí bị nắm trên cánh tay, Lam Sam vội thu

tay về.

- Đây chỉ là gạo tám thơm thông thường thôi. – Kiều Phong giải thích: -

Do đích thân ông nội tôi trồng, được tưới bằng nước suối ngọt, không sử
dụng các loại phân hóa học.

- Ồ, hóa ra ông nội anh là nông dân. Tôi nói cho anh biết, ông nội tôi là

người chăn nuôi. – Nói đến đây, Lam Sam không khỏi cảm thấy thân thiết,
cô cười cười: - Nông dân và người chăn nuôi thật ra là một, ha ha. Lần sau
tôi sẽ dẫn anh đi ăn món đặc sản thịt khô ở chỗ tôi.

Kiều Phong gật đầu, hoàn toàn tiếp nhận lòng tốt của cô.

Lam Sam rất thèm muốn được như Kiều Phong. Hiện nay trong thành

phố bán toàn gạo tám thơm giả, dù có là gạo thật ăn cũng chẳng thơm. Nghĩ
đến đây, cô cảm thấy hạt gạo này chan chứa biết bao ân tình, cô lại cầm bát
cơm lên, và lấy và để. Lúc này thậm chí cô còn cảm thấy kể cả nếu không
có thức ăn, để cô ăn cơm không, cô cũng có thể ăn no.

Đến bây giờ, ấn tượng của Lam Sam đối với Kiều Phong hoàn toàn bị

tài nấu nướng của anh thay đổi giá trị.

Dáng Kiều Phong khi ăn cơm rất nhã nhặn. Mỗi lần anh gắp không quá

nhiều thức ăn, cho vào miệng nhai nuốt rất chậm rãi, cố gắng hết sức để
không rơi vãi ra ngoài. Động tác của anh rất ưu nhã, vô cùng kỹ tính. Mặc
dù vành mắt của anh vẫn đen, nhưng sao Lam Sam vẫn thấy cảnh đẹp ý vui,
đại khái hẳn vì khuôn mặt đẹp trai cũng có giá trị của nó nhỉ.

Thế nên khi cô đã ăn xong, anh vẫn chậm rãi ăn.

Lam Sam trêu anh:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.