Dạ Miên
Thương Giận Đôi Bờ
Chương 39
- Mẫn Quân ! Hãy hứa với cha một điều , có được không ?
- Vâng , con xin hứa bất cứ điều gì.
- Cha muốn kẻ thù đã làm tan nát gia đình ta phải chịu đau đớn như cha
đang phải chịu.
- Cha ơi ! Con còn sống ngày nào thì kẻ hại cha phải nếm mùi đau khổ và
cả gia đình của hắn nữa , cũng phải đau khổ như gia đình này . Con xin hứa
với cha như thế.
Mẫn Quân đi mãi về phía bóng tối mờ mịt . Có tiếng nói vang lên nói cho
nàng hay đi nữa là sai lầm , nhưng nàng không muốn quay ngược lại để lẩn
trốn . "Con xin hứa với cha" . Nàng nghe tiếng nói của chính mình với lời
thề tâm huyết.
Rồi nàng thấy mình đi trên một thứ gì nhầy nhụa , tanh lạnh và rờn rợn
người . Tim nàng đập thình thịch và khó thở . Nàng ngó sững vào bóng
đêm đen hun hút và thấy những thây người...
Nàng thét lên , tiếng thét kinh hoàng , và nàng choàng tỉnh giấc.
- Mẫn Quân !
Tử Phong đỡ vai nàng , giọng anh đầy lo lắng :
- Em gặp ác mộng hả ?
Sự khiếp hãi dịu bớt dần :
- Em nằm mơ thấy lại hồi đó... cái chết của cha mẹ em... Thật khủng khiếp.
- Không sao . Đã có anh đây , em hãy an lòng.
- Em không bao giờ được an lòng . Không bao giờ . Không bao giờ . Tử
Phong ! Xin anh đừng rời xa em.
Tử Phong ôm nàng vào lòng , vuốt tóc nàng . Nành vẫn khóc nức nở . Anh
nằm xuống bên cạnh nàng và kéo chăn đắp cả anh.
Cho đến khi sự khiếp sợ qua đi , nàng mới thấy khuôn mặt anh lộ vẻ có tội
và buồn rầu . Nàng không hiểu được đích xác là vì sao . Tuy anh vẫn đối xử
như một người chồng tuyệt hảo , nhưng những ý nghĩ trong đầu anh vẫn là